Một buổi tối mùa đông lạnh giá năm 1895, nhà vật lý người Đức Wilhelm Röntgen vẫn đang loay hoay nghiên cứu về ống Crookes, một dụng cụ khoa học rất nổi tiếng thời đó. Đây là một ống thủy tinh chân không, bên trong có chứa hai cực catot (cực âm) và anot (cực dương), khi đặt vào đó một nguồn điện có điện áp cao, catot được nung nóng sẽ phát ra các điện tử, dòng điện tử di chuyển với tốc độ cao đập vào anot sẽ bị hãm đột ngột và phát xạ các tia năng lượng cao. Ông bất ngờ phát hiện mỗi lần có dòng điện đi qua ống Crookes thì màn huỳnh quang phủ hợp chất barium platinocyanide đặt gần đó phát sáng trong căn phòng tối. Ông thử rút phích điện ra khỏi ổ cắm thì ánh sáng ngay lập tức biến mất. Rontgen suy đoán một loại tia bí ẩn nào đó đã làm sáng màn huỳnh quang. Ông cố gắng chặn các tia phát ra từ ống Crookes lần lượt bằng tấm bìa cứng, một cuốn sách dày 1.000 trang, một bảng gỗ dày hơn 2,5 cm nhưng đều không thành công. Do không rõ bản chất của tia này nên ông gọi nó là tia X, chữ "X" tượng trưng cho điều chưa biết, sau này giới khoa học gọi là tia Rontgen.
Ý kiến bạn đọc